CHUYẾN ĐÒ

                                              CHUYẾN ĐÒ

                                                    Tác giả: Nguyễn Thị Bạch Tuyết

Là một giáo viên, hơn 30 năm trong sự nghiệp trồng người của tôi đã trải qua biết bao kỷ niệm buồn vui gắn với những cung bậc cảm xúc khác nhau. Một lần tình cờ tôi đọc được trên mạng Internet một câu chuyện nói về nghề dạy học, bỗng trong tôi trào lên kỷ niệm ngày xưa về một chuyến đò chưa cập bến. Hôm nay, tôi được vinh dự đến tham gia Hội thi “ Giáo viên chủ nhiệm giỏi” tôi xin kể lại câu chuyện về công tác chủ nhiệm của mình có tên là: Chuyến đò.

Năm  học 2006 – 2007, tôi được phân công chủ nhiệm lớp 2/1, lớp có 32 học sinh, các em rất ngoan hiền, lễ phép và rất sôi nổi trong học tập. Sau một thời gian, tình cảm cô trò đã trở nên gần gũi và thân thiết. Không còn có cảm giác xa lạ , bỡ ngỡ như buổi học đầu tiên nữa và cứ như thế sau những giờ dạy, những buổi sinh hoạt, tình cảm cô trò ngày càng được bồi đắp và bền chặt hơn. Các em đã xem tôi như người mẹ thứ hai, người mang đến cho các em cảm giác gần gũi, thân thiết để các em có thể kể hết những khó khăn và buồn vui trong học tập.

Thời gian kết thúc HK1, tôi bất ngờ nhận được quyết định tăng cường công tác về trường khác. Khi nhận được tin phải xa trường, xa lớp, nơi mà tôi có rất nhiều kỷ niệm và đáng buồn nhất là xa đàn con ngây thơ khiến tôi có cảm giác buồn và hụt hẩng trong trái tim mình..

Tôi nhớ như in, chiều thứ năm hôm đó, tôi đã nói với các em về điều mà tôi cố giấu kín trong những ngày trước đó. Đó là việc tuần sau tôi phải chuyển đến dạy tại một ngôi trường khác. Khi tôi vừa dứt lời thì các em học sinh trong lớp đều tranh nhau giơ tay lên hỏi. Một em đứng lên hỏi tôi với đôi mắt tròn xoe: “Cô ơi sao cô không dạy các em nữa vậy cô?” .Một em khác đôi mắt rướm lệ đứng lên nói: “ Cô ơi, cô đừng bỏ tụi em đi dạy trường khác nha cô!” . Sau đó là vài tiếng khóc thút thích của các em khác làm tim tôi như thắt lại.

Ngày hôm sau, tôi tổ chức một buổi chia tay lớp sau giờ học. Tôi mua ít bánh kẹo, tổ chức thành một buổi liên hoan để các em có thể vui vẻ trước khi tôi chia tay. Nhưng hôm đó, các em đều buồn rười rượi và luôn nói lên một ước mong là cô giáo chủ nhiệm đừng chuyển đi dạy ở trường khác nữa. Cuối cùng, tôi cũng phải nói lời chia tay các em dù lòng tôi không muốn. Tôi đã nghẹn ngào khi nói với các em: “Đây là buổi học cuối cùng của cô trò chúng ta. Cô rất thương các em nhưng vì công tác cô phải chuyển đến ngôi trường khác, các em đừng buồn cô nhé. Cô xin lỗi các em. Thầy sẽ thay cô dạy và chủ nhiệm lớp chúng ta. Các em cố gắng học giỏi và vâng lời các thầy cô nghen.”

Tôi đã không cầm được lòng mình, những giọt nước mắt lăn dài trên má làm cho tim tôi đau nhói và cả lớp thì ngậm ngùi nức nở.

Em Lộc – một học sinh nam hiếu động, lúc nào cũng cười nói vui vẻ nay cũng bật khóc thành tiếng. Nhiều em vừa nói, vừa khóc trong nước mắt: “Đừng đi nha cô, ở lại đây với chúng em đi cô, cô ơi đừng đi cô.”. Tôi liền an ủi các em: “Cô không dạy ở trường nữa nhưng có thời gian rãnh cô sẽ về trường thăm các em mà. Các em hứa với cô sẽ ghi nhớ lời cô học thật giỏi để cuối năm cả lớp đều được lên lớp 3 nghe”.

Trống đánh ba hồi báo buổi học đã hết, tôi rời khỏi lớp với những bước chân trĩu nặng và trái tim đau nhói. Đi hết dọc hành lang mà tôi vẫn nghe tiếng khóc nức nở của các em. Đó chính là những tình cảm chân thật mà các em dành cho người mà các em coi như người mẹ thứ hai của mình. Tôi sẽ không bao giờ quên những giọt nước mắt đó, chúng đã chảy ngược vào trong trái tim tôi nhưng những suối nguồn kí ước không bao giờ cạn.

Thứ hai tôi nhận nhiệm vụ mới, hôm nào nghỉ tiết tôi cũng tranh thủ về thăm các em. Vừa thấy tôi về trường các em chạy đến bao quanh tôi kể hết chuyện nọ đến chuyện kia: nào em được điểm 10, em được thầy khen, tụi con nhớ cô lắm,… Bạn lớp trưởng nói: “Cô ơi, bạn Tuấn không nhớ lời cô dặn, hôm nay bạn không chép bài”. “À, con là lớp trưởng nhớ nhắc  bạn nha con,..”. Thầy dạy thay tôi nói: “học sinh luôn miệng nhắc cô, cái gì cũng của cô nó, cô nó là nhất nhất. Các em nhớ cô, vẽ hình cô nhìn những đường nét vẽ non nớt của các em nhưng chứa đầy tình cảm dành cho cô.”

Cho mãi đến hôm nay, tôi vẫn luôn  nhớ về một chuyến đò lỡ dỡ chưa cập bến, giữa dòng nước chảy các con tôi phải lội và lội mãi đến bờ.

Thưa các bạn đồng nghiệp! Chúng ta là giáo viên, nghề cao quý trong những nghề cao quý và chúng ta cũng là những người lái đò thầm lặng, khi ta trao đi yêu thương thì ta sẽ nhận lại yêu thương, đó là sức mạnh sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn và hoàn thành tốt nhiệm vụ. Khi đưa mỗi chuyến đò qua sông, trong dòng chảy cuộc đời, những khi tĩnh lặng tôi miên man nghĩ: “Hãy yêu nghề bằng tình thương và trách nhiệm, cuộc đời sẽ cho ta nhiều quả ngọt!”.